Hiển thị các bài đăng có nhãn Giáng Sinh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Giáng Sinh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

Chúng ta được sinh ra cũng là một màu nhiệm

0 comments
Thư gửi các chàng trai

Em trai thân mến!

Sau giờ tan lễ, em còn đứng bên hang đá rất lâu, chiêm ngưỡng Chúa Hài Đồng trong máng cỏ. Tôi dừng bước ngắm nhìn gương mặt trầm ngâm bừng sáng của em dưới ánh nến. Có phải lúc ấy em đang ca tụng vẻ đẹp của Thánh gia và cảm nhận sự ra đời của chú bé Giêsu ngày ấy là một huyền nhiệm? Chắc hẳn nhiều bạn trẻ khác đón chào Lễ Giáng Sinh khi đi ngang nhà thờ cũng đều biết về một Con - Người - Thánh được sinh ra chỉ bởi TÌNH YÊU, "được sinh ra mà không phải được tạo thành" như một phép nhiệm mầu?



Em ạ! Tất nhiên, chúng ta được sinh ra theo một cách khác, nhưng chắc em sẽ ngạc nhiên khi biết rằng chính sự có mặt của em, của tôi và của bất cứ con người nào trên đời này cũng là một mầu nhiệm. Trong tâm tình cảm tạ vì mình đã được sinh ra, mình gọi đó là mầu nhiệm của sự sống em nhé! Có lẽ vì vậy Thánh vịnh từng có lời rằng: "Tạ ơn Chúa đã tạo nên con cách lạ lùng/Công trình Ngài xiết bao kỳ diệu!" (Tv 138,14).

Em là một xác suất bí ẩn đầy may mắn giữa một trong gần nửa tỉ chú tinh trùng mà cha em tặng mẹ em chỉ trong một lần gặp gỡ với một trong số 400 - 500 trứng mà mẹ em có thể rụng trong suốt cuộc đời của bà. Phải trải qua một thời gian dài hơn 2 thế kỷ với biết bao sai lầm, nhân loại mới biết được sự gặp gỡ đơn giản mà kỳ diệu này. Tinh trùng là tế bào duy nhất của cơ thể người biết bơi, và di chuyển với một tốc độ đáng ngạc nhiên: 3mm/phút! Nó gồm đầu, cổ và đuôi. Đầu tròn nhỏ chỉ khoảng 5 micron, giữ vai trò chủ yếu, vì chứa nhân, tức là toàn bộ trí thông minh của tế bào, phần cực đầu có enzyme làm mỏng vỏ trứng. Phần cổ có các hạt ty lạp thể như loại pin năng lượng giúp tinh trùng di chuyển, vì thế tinh trùng của một số bệnh nhân và người cao tuổi chỉ có thể lơ lửng ở tử cung hoặc ngách lên của vòi trứng mà không thể đi đến cùng chặng đường tìm kiếm trứng (vì... hết pin!). Cái đuôi dài gấp 7 - 10 lần cái đầu, khoảng 50 micron giúp tinh trùng di chuyển.

Trứng nằm trong nang trứng (nang trứng trưởng thành có kích thước 19 - 26 mm) là tế bào lớn nhất cơ thể, đường kính 200 micron, chứa nhân tế bào và nhiều chất dinh dưỡng như một thứ của để dành cho đứa con ăn đường. Nhân của trứng chứa một nửa vốn liếng di truyền của người mẹ đang chờ đợi gặp gỡ nửa còn lại từ người cha để làm nên một tế bào mới là đứa con.

Người đầu tiên nhìn thấy cuộc gặp gỡ này là nhà sinh học người Pháp Gustave Adolphe Thuret (1817-1875). Ông quan sát thấy tế bào sinh dục đực lọt vào trong trứng ở những động vật biển năm 1854. Hai mươi năm sau, nhà phôi học người Đức Oskar Hertwig (1849-1922) thấy một tinh trùng duy nhất chui vào trứng ở loài nhím biển có thân hình trong suốt, sau đó, nhân của chúng hợp lại thành một nhân chung cho tế bào con, rồi một hàng rào chất hoá học bao quanh trứng ngăn cản những tinh trùng khác tiếp tục xâm nhập.

Ở người, sự thụ tinh diễn ra lãng mạn chẳng kém gì câu chuyện cổ tích em đã thuộc lòng thời thơ ấu "Người đẹp ngủ trong rừng". Các hoàng tử tinh trùng đổ bộ vào vùng đầm lầy ẩm ướt âm đạo, đâu đâu cũng có axít khiến hàng triệu chàng chết gục ngay những bước đầu tiên trên chặng đường hành hương. Các chàng chỉ có 12 giờ để lên đường cứu công chúa, mặc dù cuộc tìm kiếm có thể kéo dài 2-3 ngày, thậm chí 1 tuần. Vượt qua ma trận cổ tử cung, nhiều chàng chui vào những ngõ cụt, nhiều chàng bị đội quân bạch cầu ăn thịt, khoảng 1 triệu chàng sống sót bơi ngược theo dòng nước trơn nhầy trong suốt, lọt qua cổng dẫn lối vào con đường sống trong một cuộc tranh đua lành mạnh mà ai thắng cũng là người chiến thắng. Để rồi chỉ còn lại vài trăm ngàn chàng vào được tử cung, 8 phần 10 số đó theo một tiếng gọi bí ẩn (hoá hướng động) rẽ sang bên vòi trứng nơi mà công chúa trứng đang say giấc nồng, số còn lại khờ khạo cắm đầu bơi sang vòi trứng bên kia chẳng có ai đợi mình cả! Lúc này các chàng bơi giữa rừng lông rung mềm mại uốn lượn như thảm lúa non nên chặng đường bớt gian nan hơn, nhưng nhiều người vẫn kiệt sức gục ngã. Tới khi tiến đến gần lâu đài chỉ còn lại vài trăm chàng. Thời gian sắp hết, quả là một cuộc so tài hiếm có để chọn ra người giỏi nhất (không có giải nhì), vì chỉ có một nàng công chúa thôi. Chàng đây rồi! Một cú va chạm mạnh khiến anh xuyên thủng tường thành với sức lực phi thường có thể đẩy ra xa một vật thể nặng hơn mình gấp 10 lần rồi lách người vào và tháo bỏ bộ áo giáp trước khi bước vào phòng công chúa. Một nụ hôn thần thánh đánh thức nàng dậy và kết hợp hai người với nhau. Lúc này đây, cánh cửa lâu đài đóng sập lại không cho bất cứ ai vào.

 Nhưng em ạ, câu chuyện tình này không kết thúc có hậu như trong truyện cổ tích. Cứ 6 cuộc gặp gỡ thì chỉ 1 cuộc đi tới chuyện "trăm năm", còn 5 cuộc tan vỡ và tự đào thải. Đó chính là bàn tay của Tạo Hoá giúp loại bỏ những trứng trống hoặc dị tật. Cái phôi bé bỏng còn gặp bao thăng trầm trên bước đường phát triển thành thai nhi suốt 9 tháng 10 ngày trong dạ mẹ. Nhưng ngay từ khi tinh trùng gặp trứng là sự sống mới đã được hình thành. Thật là một mầu nhiệm, bởi vì tác phẩm tuyệt vời được tạo ra chính là em, là tôi, là mỗi người trên mặt đất mênh mông này.

Sau này, em sẽ có bạn gái, rồi có vợ. Rất có thể người em yêu sẽ có thai - một sản phẩm đặc biệt do sự kết hợp của em, người phụ nữ và cả Thượng Đế nữa. Bắt đầu từ phút giây đó, mầm sống cần được trân trọng, bảo vệ và nâng niu, em ạ!

Có rất nhiều chàng trai dắt bạn gái đến bệnh viện để bỏ đi thai nhi mà không rõ mình bỏ đi cái gì, như vứt đi một bã “xinggum” vậy. Tôi nghĩ nếu biết rõ thai nhi được hình thành và phát triển như thế nào, chắc mọi người sẽ biết trân trọng hơn món quà của Thượng Đế, em nhỉ?

Bs. Ths. Nguyễn Lan Hải

Theo truyenthongconggiao.org
Read more...

Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011

ĐIỀU ƯỚC ĐÊM GIÁNG SINH ( TRUYỆN HAY VỀ GIÁNG SINH)

0 comments
Khi bé Amy Hagadorn vòng qua góc phòng họp bên cạnh lớp học, cô bé không để ý nên va phải một cậu bé học lớp 5 đi ngược lại ,cậu này hét vào mặt cô bé : "Đi đứng thế hả, đồ dị hợm", sau đó với ánh mắt giễu cợt, cậu ta nhấc chân phải lên và bắt chước dáng đi cà nhắc của Amy. 

Bị xúc phạm, nhưng cố hết sức, Amy tự nhủ "kệ xác hắn" và lầm lũi bước về lớp học. Thế nhưng khi đi học về, Amy cứ nghĩ mãi về hành động của đứa bé kia, và cậu ta không phải là đứa duy nhất.

Kể từ lúc học lớp 3, Amy đã phải chịu đựng những lời giễu cợt của các bạn về cách phát âm và cái chân cà nhắc của mình. Amy cảm thấy tủi thân, trong phòng học đầy bạn bè, nhưng cô bé lúc nào cũng thấy mình đơn độc.

Bữa ăn tối hôm đó, Amy chẳng nói một lời nào. Mẹ cô bé đoán ngay là đã có gì không hay xảy ra. Để giúp bé vui hơn, bà thông báo: "Amy này, có một cuộc thi về điều ước Đêm Giáng sinh. Hãy viết thư cho ông già Noel và con có cơ hội đạt giải thưởng. Mẹ nghĩ cô bé tóc vàng đang ngồi trên bàn ăn có thể tham gia đấy."

Amy cười khúc khích, cuộc thi có vẻ thú vị. Amy bắt đầu miên man suy nghĩ về điều ước của mình. Chợt cô bé mỉm cười, biết mình phải ước gì. Lấy giấy và bút chì, cô bé bắt đầu viết về điều ước của mình bằng câu "Kính gửi ông già Noel".

Cả nhà bắt đầu đoán già đoán non Amy sẽ ước gì, chị Amy - Jamine và mẹ cô đoán Amy sẽ ước con búp bê có 3 chân, bố Amy lại đoán là một cuốn sách  hình. Còn Amy thì vẫn giữ bí mật. Đây là bức thư Amy gửi ông già Noel.

"Kính gửi ông già Noel,
Cháu tên là Amy. Năm nay cháu 9 tuổi. Cháu có chuyện khó xử ở trường. Ông có thể giúp cháu không? Các bạn luôn chế giễu cách cháu phát âm và  cái chân cà nhắc của cháu. Cháu bị bệnh liệt não. Cháu chỉ ước một ngày không bị cười nhạo...

Thương yêu ông
Cháu Amy"

Hôm ấy tại đài phát thanh WJTL ở Fort Wayne, bang Indiana, rất nhiều thư từ khắp nơi đổ về tham gia cuộc thi "Điều ước đêm Giáng sinh. Nhân viên đài đôi khi phải bật cười vì những món quà khác nhau mà các cô bé, cậu bé mong ước.

Đến lá thư của Amy, giám đốc Lee Tobin đọc đi đọc lại mãi. Ông biết liệt não là một căn bệnh rối loạn cơ, mà bạn bè của Amy chắc chẳng thể nào hiểu được. Ông cho rằng, cần phải cho mọi người ở Fort Wayne nghe về câu chuyện đặc biệt của cô bé học lớp 3 và điều ước khác thường của cô. Ông nhấc máy gọi một tờ báo địa phương đến.

Ngày hôm sau, hình Amy và lá thư cô bé gửi ông già Noel xuất hiện trên trang nhất của tờ News Sentinel. Câu chuyện nhanh chóng lan nhanh. Trên cả nước, báo chí, đài phát thanh và truyền hình đều tường thuật về câu chuyện của cô bé ở Fort Wayne, Indiana, cô bé chỉ mong một món quà đơn giản nhưng đầy ý nghĩa của đêm Giáng Sinh - một ngày không bị cười nhạo.
***
Hôm ấy như thường lệ bưu tá lại đến nhà Hagadorn. Rất nhiều thư được gửi cho Amy, cả trẻ em và người lớn trên khắp nước Mỹ. Đó là nhưng thiệp mừng hoặc những lời động viên khích lệ.

Suốt mùa Giáng sinh, hơn 2 ngàn người trên khắp thế giới đã gửi đến cho Amy những lá thư thân ái và động viên. Cả nhà Amy đọc từng lá thư một. Một số viết rằng họ cũng bị tật và bị chế giễu khi còn nhỏ. Mỗi lá thư là một lời nhắn gửi đặc biệt. Thông qua những lá thư và thiệp của mọi người, Amy phát hiện ra một thế giới toàn những bạn bè thực sự quan tâm  và lo lắng cho nhau. Cô bé nhận ra rằng, không còn bất cứ lời chế giễu nào có thể làm cho cô cảm thấy bị bỏ rơi.

Nhiều người đã cảm ơn Amy đã dám mạnh dạn bày tỏ mong ước của mình. Những người khác động viên Amy bỏ ngoài tai những lời chế nhạo và phải luôn luôn ngẩng cao đầu. Lynn - một cô bé học lớp 6 ở Texas, đã gửi cho Amy: "Mình muốn làm bạn của cậu và nếu cậu muốn thăm mình, chúng ta có thể chơi đùa với nhau. Không ai có thể cười cợt chúng ta, và dù họ có làm như thế, chúng mình cũng chẳng thèm nghe."

Amy đã có một điều ước thật đặc biệt không bị giễu  cợt ở trường tiểu học South Wayne. Hơn thế, tất cả mọi người ở trường được thêm một bài học. Cả thầy và trò cùng nói chuyện với nhau về việc chế nhạo đã làm cho người khác cảm thấy bị tổn thương như thế nào.

Năm đó, thị trưởng Fort Wayne chính thức tuyên bố ngày 21 tháng 12 là ngày Amy Jo Hagadorn trên khắp thành phố. Thị trưởng giải thích rằng, bằng cách dám đưa ra một điều ước đơn giản như thế, Amy đã dạy cho mọi người một bài học.

Thị trưởng phát biểu rằng "Mọi người đều mong muốn và xứng đáng được người khác đối xử tôn trọng, thân ái và quý mến".

Alan D. Shultz

Sưu tầm 

Read more...

HAI EM BÉ TRONG MÁNG CỎ !

0 comments

Tôi học được rằng không phải cái gì bạn có trong cuộc đời cũng là đáng giá, mà là bạn có ai trong cuộc đời này mới là quan trọng!
***+***
Năm 1994, có hai người Mỹ đã nhận thư mời từ một sở Giáo dục Nga đến Nga giảng dạy. Trong chuyến đi này, họ được mời đến rất nhiều nơi, đặc biệt trong đó có một cô nhi viện lớn. Khoảng 100 em nam nữ được nuôi dưỡng ở đây, bao gồm những em bị bỏ rơi, bị ngược đãi, chúng được nuôi dưỡng bởi một chương trình chăm sóc của chính phủ. Hai người Mỹ nọ đã kể lại câu chuyện dưới đây: 

"Lúc đó đã gần mùa Giáng sinh, năm 1994, cũng là thời gian để các trẻ mồ côi được nghe câu chuyện Giáng sinh truyền thống, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời chúng được nghe câu chuyện này. Chúng tôi kể về Mary và Giô sép đi đến thành Bết lê hem. Vì không còn phòng nào trong quán trọ, họ đã phải trú tạm trong một chuồng chiên, và ở đó, hài nhi Jêsu đã được sinh ra, được đặt nằm trong máng cỏ. 

Suốt cả câu chuyện, bọn trẻ và cả những nhân viên của trại trẻ mồ côi đều ngồi im lặng lắng nghe, họ sửng sốt ngạc nhiên về câu chuyện. Một vài người thì ngồi trên cạnh của chiếc ghế, cố gắng nuốt lấy từng lời chúng tôi kể. Sau khi kể xong câu chuyện, chúng tôi đưa cho bọn trẻ ba mẩu giấy bìa cứng để chúng làm chiếc máng chiên thô sơ. Mỗi đứa trẻ được phát cho một mẫu giấy nhỏ hình vuông màu vàng, được cắt ra từ những chiếc khăn giấy. 

Theo hướng dẫn, đám trẻ xé giấy và cẩn thận đặt từng mảnh vào chiếc máng để làm rơm. Những mảnh vải nhỏ, được cắt ra từ một chiếc áo không dùng nữa của một phụ nữ người Mỹ khi bà rời khỏi Nga, bây giờ được chúng tôi dùng làm chiếc chăn cho hài nhi Jêsu. Những con búp bê được dùng làm hài nhi thì được cắt từ tấm lều bạt của chúng tôi. Đám trẻ có vẻ bận rộn làm chiếc máng của chúng, còn tôi đi vòng vòng để xem chúng có cần giúp đỡ gì thêm không. 

Mọi việc suôn  sẻ cho đến khi tôi đến chiếc bàn bé Misha đang ngồi. Cậu bé chắc khoảng 6 tuổi, và đã làm xong chiếc máng của mình. Khi tôi nhìn vào chiếc máng của cậu bé, tôi bỗng giật mình vì nhìn thấy không phải chỉ một hài nhi, mà có hai hài nhi trong máng. Nhanh chóng, tôi gọi người dịch thuật đến và nhờ bà hỏi cậu bé vì sao có đến hai hài nhi trong máng của cậu bé như vậy, không biết cậu bé có nghe và hiểu câu chuyện của chúng tôi kể hay không.

Vòng tay quanh ngực mình và nhìn vào tác phẩm máng cỏ đã hoàn thành, cậu bé bắt đầu kể lại câu chuyện với vẻ hết sức nghiêm túc. Chỉ là một cậu bé nhỏ xíu, và mới chỉ được nghe về câu chuyện Giáng sinh lần đầu tiên, nhưng cậu thuật lại không thiếu một chi tiết nào -- 

Cho đến phần cậu kể về Mary đã đặt hài nhi Jêsu  trong máng cỏ. Bây giờ, Misha bắt đầu sáng tạo thêm. Cậu bé kể lại phần cuối theo cách riêng của mình: "Và khi bà Mary đặt hài nhi Jêsu  vào máng cỏ, Chúa Jêsu nhìn thấy em và hỏi em có chỗ nào ở chưa? Em nói với Ngài rằng em không có mẹ, cũng không có ba, vì thế nên em chẳng có nơi nào để ở cả. Rồi Chúa Jêsu  bảo em rằng em có thể đến ở với Ngài. Nhưng em nói với Ngài không thể được đâu, bởi vì em chẳng có món quà nào tặng Ngài giống như những người khác có cả, ba Vua thì có đủ thứ quý giá, cả cậu bé đánh trống cũng có chiếc trống để tặng Ngài...

Nhưng em muốn ở với Chúa Jêsu  lắm, vì thế, em mới nghĩ rằng em có thể dùng cái gì mình có để tặng Ngài. Em nghĩ nếu em giữ ấm cho Ngài, đó có thể là một món quà tốt.

Vì thế, em hỏi Chúa Jêsus rằng, "Nếu con giữ ấm cho Ngài, điều đó có đủ để trở thành một món quà dâng cho Ngài chăng?" Và Chúa Jêsu đã trả lời em: "Nếu con giữ ấm cho ta, đó sẽ là món quà tốt nhất trong những món quà mọi người có thể tặng ta."

"Và thế là em vào trong máng chiên với Chúa, rồi Chúa Jêsus nhìn em và Ngài bảo em có thể ở chung với Ngài mãi mãi."

Khi cậu bé nhỏ Misha kể xong câu chuyện, mắt cậu đã rướm nước và chảy tràn ra má. Cậu lấy hai tay che mặt, rồi gục đầu xuống bàn và khóc nức nở, đôi vai nhỏ run rẩy.

Một cậu bé mồ côi đã tìm thấy Đấng không bao giờ bỏ rơi hay ngược đãi cậu, Đấng sẽ ở với cậu luôn luôn!

Tôi học được rằng không phải cái gì bạn có trong cuộc đời cũng là đáng giá, mà là bạn có ai trong cuộc đời này mới là quan trọng!"

Mùa Giáng Sinh lại đến, nhắc chúng ta nhớ về một tình yêu vô giá mà Ðức Chúa Trời dành cho con người: Ngài đã ban Con một của Ngài xuống trần gian chịu chết  để chuộc tội lỗi cho chúng ta. Tình yêu ấy dành cho tất cả mọi người, không phân biệt màu da, giai cấp, địa vị...

Nếu bạn đã tiếp nhận tình yêu kì diệu ấy, bạn hãy mạnh dạn chia sẽ với người khác!
Nếu bạn chưa tiếp nhận tình yêu ấy, tình yêu ấy ðang chờ đợi để được bạn đón nhận!  Bạn có bằng lòng mở lòng mình ra và tiếp nhận tình yêu ấy?

(Trích Internet - tác giả: Bình Đất)

Read more...

Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh

0 comments

 Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn...

Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo : Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không? Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần: Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.

Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng : Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.

Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con : Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu! Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.

Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: Không biết nó đã chạy đi đằng nào… Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ? Thằng bé hồ hởi : Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!

Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp: Con hãy đợi ta nhé. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào: Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé. Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!

Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào… 

Sưu tầm

Read more...

PHÉP LẠ GIÁNG SINH

0 comments

Hằng năm, cứ đến Giáng Sinh, Hài Nhi Giêsu thường đi một vòng rảo qua khắp các làng mạc và đô thị để tặng quà cũng như nhận quà và phân phát cho những ai cần đến.

Năm nay, tại một đô thị nọ, Ngài đang cần một món quà không dễ tìm ra: đó là một quả tim lành mạnh để thay thế quả tim của một người bệnh đang hấp hối.

Bệnh nhân có quả tim gần như ngừng đập này là một nhân vật nổi tiếng trong cả nước: đó là bộ trưởng tài chính!

Tất cả các bác sĩ trong nước đều bó tay. Cuối cùng, họ mới chạy đến với Hài Nhi Giêsu, vì tin tưởng rằng ít ra trong đêm Giáng Sinh, Ngài sẽ làm một phép lạ. Nhưng Hài Nhi Giêsu trả lời với các bác sĩ: "Không phải Ta là người phải làm phép lạ, nhưng chính là lòng quảng đại của một người dâng hiến quả tim của mình".

Tin tưởng ở lòng người, Hài Nhi Giêsu đã đến gõ cửa nhà của thân nhân, bạn hữu của vị bộ trưởng. Họ đang mừng lễ Giáng Sinh: cây Giáng Sinh của họ đầy những hoa đèn và quà tặng, bàn ăn của họ đầy những thịt rượu và của ngon vật lạ. Họ đang ăn uống say sưa... Vừa thấy Hài Nhi đứng trước nhà, họ tưởng Ngài là một cậu bé vô lại phá đám, cho nên đã tống khứ Ngài đi càng sớm càng tốt.

Hài Nhi Giêsu buồn bã bỏ đi... Nhưng Ngài vẫn chưa thất vọng về tình người. Lần này, Ngài đến gõ cửa của những người thân cận vị bộ trưởng. Họ là những người đã từng bán đứng lương tâm, chối bỏ phẩm giá của mình để tìm kiếm lạy lục một chút cặn bã của vinh hoa, lợi lộc phù phiếm. Hài Nhi Giêsu nghĩ thầm ít ra đây cũng là dịp để họ tỏ lòng biết ơn đối với ông bộ trưởng. Nhưng tất cả đều lắc đầu từ chối, trái tim của họ đang hướng đến người sẽ lên thay thế ông bộ trưởng trong những ngày gần đây.

Hài Nhi Giêsu lại tiếp tục đi gõ cửa từng nhà, nhưng ai cũng đang bận bịu với cuộc vui đêm Giáng Sinh.

Ngài đi, đi mãi trong đêm, để rồi mệt lả không còn lê bước nữa. Ngài ngồi xuống bên vệ đường ven đô thị. Ngài đang miên man nghĩ đến tình người thì bỗng dưới ánh đèn đường mờ ảo, một bóng đen thất thểu tiến lại gần Ngài. Con người này xem chừng như không biết lễ Giáng Sinh là gì. Quần áo bẩn thỉu, dáng đi ngập ngừng. Trên vai của anh đeo lủng lẳng một chiếc đàn vĩ cầm cũ kỹ. Ðó là tất cả vốn liếng của một kẻ lãng tử. Vừa thấy em bé ngồi tiu nghỉu bên vệ đường, anh mới dừng lại, lấy chiếc đàn ra và dạo lên những khúc nhạc du dương, trầm buồn. Bản nhạc bỗng mang lại hy vọng cho Hài Nhi. Trên môi Ngài, một nụ cười bé thơ cũng vừa hé mở. Con người lang thang phiêu bạt này, con người không có lấy một mái nhà để nương náu, không có được một ngày lễ trong cuộc sống, không biết được đêm nay là đêm Giáng Sinh: vậy mà con người ấy có được một trái tim quảng đại sẵn sàng dâng hiến!

Hài Nhi Giêsu đến nắm tay anh, đưa anh vào bệnh viện. Tại đây, với nụ cười tươi nở trên môi, anh để cho các bác sĩ khoét vào lồng ngực của anh để lấy quả tim quảng đại của anh và đặt vào chỗ của quả tim đang thoi thóp của ông bộ trưởng tài chính.

Cuộc ghép tim vừa chấm dứt, thì mọi người đã có thể chứng kiến được phép lạ. Ông bộ trưởng với quả tim quảng đại và yêu đời của người lãng tử đứng dậy khỏi giường và bắt đầu ca hát.

Ông đã ném đi quả tim chỉ biết rung động vì tiền của, để thay thế bằng quả tim quảng đại biết ca hát, và sẵn sàng tự hiến cho người.

Trích:Lẽ sống
Read more...

Lá thư gửi Chúa Jesu dịp Giáng sinh (Nguồn: Internet)

0 comments
Chúng ta đã dâng gì cho Chúa? Bạn đã dành bao nhiêu thời gian cho Ngài? Chúa không đòi hỏi bạn phải "mua" cho Ngài bất cứ điều gì. Nhưng xin bạn hãy dành một chút thời gian cho Người 


Vào năm 1972, một bé gái  tám tuổi ở Hội thánh Báp tít Bellevue, Memphis, Tennessee, đã viết lá thư cho Chúa Jêsus vào dịp Giáng sinh như sau:


"Chúa Jêsus yêu mến!

Tên con là Cathy, tám tuổi. Mẹ bảo con nên viết một là thư cho ông già Noel, nhưng con quyết định viết cho Chúa trước, vì con biết Giáng Sinh là sinh nhật của Ngài. Con chỉ muốn chúc Chúa sinh nhật vui vẻ! Con hy vọng Chúa sẽ nhận được rất nhiều quà như con đã có vào tiệc sinh nhật con.

Con đã hỏi mẹ gửi lá thư này đến địa chỉ nào. Nhưng mẹ con chẳng trả lời con. Nhưng con nghĩ nếu con đề tên Chúa Jêsus ở phong bì thì người đưa thư sẽ biết gửi đến đâu.

Ba có cho con 3 đô la để mua quà Giáng sinh. Con sẽ mua cho Chúa món bự nhất, bởi vì đây là sinh nhật của Chúa. Thật tình con cũng không biết Chúa thích cái gì. Xin hãy cho con một tí gợi ý."

Bà Thurnan Prewitt, giám đốc của Trường Chúa nhật  nơi Cathy học đã viết thư  để trả lời cho em:

"Lá thư của con là một trong những lá thư hay nhất mà cô được đọc. Cô đồng ý với con, Cathy. Mua một món quà cho Chúa Jêsus không dễ chút nào. Thật sự, nếu con có tất cả đô la trên thế giới này, cô nghĩ cũng chưa chắc con có thể mua được một món quà xứng đáng cho Chúa Jêsus. Nhưng có một thứ mà Chúa Jêsus rất thích. Chúa muốn chính con, Cathy ạ! Chúa yêu con, và Ngài muốn con yêu mến Ngài. Chúa muốn chính cuộc đời của con, Cathy. Cô nghĩ đó là món quà sẽ làm Chúa Jêsus hạnh phúc nhất trong ngày sinh nhật Ngài!"

Bạn thân mến! Chúng ta đã dâng gì cho Chúa? Bạn đã dành bao nhiêu thời gian cho Ngài? Chúa không đòi hỏi bạn phải "mua" cho Ngài bất cứ điều gì. Nhưng xin bạn hãy dành một chút thời gian cho Người - những giây phút thành tâm và lắng đọng nhất trong cuộc đời bạn!

Sưu tầm

Read more...

Ông Già Noel

0 comments

Tháng 9 năm 1897, một bé gái 8 tuổi tên là Virginia đã viết cho tờ báo Công Giáo Hoa Kỳ để hỏi về ông già Noel. Câu hỏi của cô bé là:

Ông già Noel có thật không?

Vài ngày sau, trên một quan điểm của tờ báo, người ta đọc được câu trả lời của ông chủ nhiệm kiêm chủ bút như sau:"Virginia yêu dấu của bác. Ðiều trước tiên bác muốn nói với cháu là: các bạn của cháu thật là sai lầm khi bảo rằng không có ông già Noel. Các bạn của cháu bị tiêm nhiễm bởi trào lưu hoài nghi. Họ nghĩ rằng chỉ có thể tin được những gì họ thấy tận mắt. Họ nghĩ rằng không gì có thể có được nếu trí khôn nhỏ bé của họ không hiểu được.

Virginia yêu dấu, tất cả mọi trí khôn của loài người, dù là của trẻ em, dù là của người lớn, tất cả đều nhỏ bé. Trong cái vũ trụ bao la này, con người chỉ là một con kiến nhỏ bé.

Virginia ạ, ông già Noel có thực. Ông có thực cũng như tình yêu và lòng quảng đại nhờ đó cuộc sống của cháu trở thành vui tươi và xinh đẹp. Bé ơi, nếu không có ông già Noel thì thế giới của chúng ta sẽ như thế nào? Không có những tâm hồn ngây thơ trong trắng của những trẻ thơ như cháu thì thế giới của chúng ta sẽ như thế nào? Không có một niềm tin của trẻ thơ như cháu thì không có một áng văn, một dòng thơ nào có thể làm cho cuộc sống của chúng ta đáng sống nữa. Không có một niềm tin của trẻ thơ thì ánh sáng vĩnh cửu đang lấp đầy thế giới cũng sẽ tắt dần.

Virginia, nếu cháu không còn tin ở ông già Noel nữa, thì cháu cũng chẳng còn tin ở chuyện thần tiên nữa. Có thể cháu sẽ yêu cầu bố cho người ngồi canh ở lò sưởi, ở cuối giường để bắt cho được ông già Noel... Nhưng dù cháu không bắt được ông già Noel đi nữa, điều đó ý nghĩa gì? Chưa có ai thấy ông già Noel, nhưng cũng không ai chứng minh được là không có ông già Noel. Những điều có thực nhất trong thế giới của chúng ta đó là những điều mà trẻ con và ngay cả người lớn cũng chưa từng thấy.

Cháu đã bao giờ thấy các nàng tiên nhảy múa trên thảm cỏ chưa? Dĩ nhiên là chưa. Nhưng có ai chứng thực được các nàng tiên không có không? Không ai có thể có khái niệm hay tưởng tượng được bao điều kỳ diệu chưa thấy hoặc không thể thấy được trong thế giới của chúng ta.

Chỉ có Ðức Tin, chỉ có tình yêu mới có thể vén mở được bức màn bí mật của thế giới chúng ta.
Nhờ ơn Chúa, ông già Noel vẫn sống và tiếp tục sống, cháu Virginia ạ. Ông già Noel sẽ tiếp tục làm cho tâm hồn trẻ thơ được tràn đầy hoan lạc".

Lá thư gửi cho cô bé Virginia trên đây đưa chúng ta vào trung tâm điểm của ngày Giáng Sinh: Giáng Sinh là lễ của nhi đồng, bởi vì nhân vật chính của ngày lễ là một Em Bé. Một Em Bé cũng như muôn nghìn em bé sinh ra trên cõi đời này. Em Bé đó chính là niềm vui và hy vọng cho tất cả mọi người.

Cùng với Em Bé đó, tất cả các em bé đều mang lại niềm vui cho mọi người trong mùa Giáng Sinh. Bầu khí Giáng Sinh là bầu khí của nhi đồng. Từ hoa đèn, âm nhạc cho đến quà cáp, tất cả đều hướng về các em nhi đồng... Người cho đã vui mà người nhận còn vui hơn: chính các em bé là những người đã dạy cho người lớn biết vui với niềm vui ban phát. Bao lâu con người còn có thể mở cửa tâm hồn, bao lâu con người còn có thể mở rộng bàn tay để ban phát, để chia sẻ thì bấy lâu ông già Noel của hy vọng, của quảng đại, của hân hoan vẫn còn sống mãi trong tâm trí của trẻ em và không biết bao nhiêu người sầu khổ.

Giáng Sinh là ngày của nhi đồng do đó cũng là lễ của hòa bình. Một em bé sinh ra là một hy vọng mới chớm nở. Hy vọng là tên mới của hòa bình. Còn hy vọng là còn muốn xây dựng. Xây dựng trên mầm sống đã đành mà còn xây dựng trên những đổ vỡ, mất mát.

Qua Hài Nhi Giêsu, tất cả các em bé trên thế giới đang nhắn gửi đến từng người trong chúng ta niềm hy vọng vào thiện chí của con người. Hòa bình là hoa quả của hy vọng. Còn tin nơi con người, chúng ta còn có thể xây dựng hòa bình.

Trích:Lẽ sống


Read more...

Ngạc Nhiên

0 comments

Tại miền Provence thuộc miền Nam nước Pháp, có một máng cỏ khá nổi tiếng. Ða số các nhân vật trong máng cỏ, du khách thường để ý đến một con người nhỏ bé với hai bàn tay mở ra trống trơn, nhưng gương mặt lại để lộ một vẻ ngạc nhiên khó tả. Chính vì thế mà người ta đặt tên cho nhân vật này là "ngạc nhiên".

Người địa phương thường giải thích về sự ngạc nhiên trên gương mặt của nhân vật này bằng một câu chuyện như sau: Một hôm tất cả các nhân vật trong máng cỏ, kể cả mấy chú bò lừa, đều tỏ ra khó chịu đối với nhân vật có tên là "ngạc nhiên" này, bởi vì anh ta không có gì để mang tặng cho Chúa Hài Nhi, ngoài hai bàn tay trắng của anh. Họ sỉ vả anh như sau: "Mày không biết xấu hổ sao? Mày đến chầu Hài Nhi Giêsu mà không mang theo gì cả?"

Nhưng con người có tên là "ngạc nhiên" ấy không để lộ một phản ứng nào, đôi mắt của anh vẫn mở to và chăm chú nhìn vào Hài Nhi Giêsu.

Những lời rủa sả cứ tiếp tục trút xuống trên anh, đến độ Ðức Maria phải lên tiếng để biện hộ cho anh như sau: "Quả thực anh "ngạc nhiên" đã đến với Hài Nhi Giêsu với hai bàn tay trắng. Nhưng anh đã mang đến món quà cao đẹp nhất: đó là sự ngạc nhiên của anh! Ðiều này có nghĩa là Tình Yêu bao la của Thiên Chúa đã chiếm trọn tâm tư của anh".

Và Ðức Mẹ kết luận như sau: "Thế giới này sẽ kỳ diệu biết bao nếu luôn có những con người như anh "ngạc nhiên", biết ngây ngất vì ngạc nhiên".

Người ta thường nói: "ngạc nhiên" là khởi đầu của khám phá. Có biết ngạc nhiên, có biết đặt câu hỏi, người ta mới đặt ra giả thuyết rồi mới tìm tòi, khảo sát và khám phá... Sự tiến bộ của loài người bắt nguồn từ chính sự ngạc nhiên.

Trong lĩnh vực siêu nhiên cũng thế, Thiên Chúa đã ban cho con người khả năng biết ngạc nhiên, biết chiêm ngắm để khám phá ra Tình Yêu bao la của Ngài. Cả vũ trụ là một quyển sách luôn được mở ra để mời gọi con người tìm đọc được Lời Ngỏ yêu thương của Chúa. Lịch sử của nhân loại, cuộc đời của mỗi người cũng là một kỳ công, qua đó Thiên Chúa không ngừng bày tỏ Tình Yêu của Ngài.

Ðức Kitô Phục Sinh mang lại cho chúng ta sức sống mới với đôi mắt mới. Với đôi mắt mới ấy, chúng ta không ngừng được mời gọi để đi vào sự ngạc nhiên và ngây ngất trước Tình Yêu của Thiên Chúa. Tình Yêu ấy nhiệm màu đến nỗi chúng phải vượt qua nhãn giới bình thường của chúng ta để nhìn thấy được và cảm nếm được những gì không nằm trong sự đo lường, tính toán của chúng ta. Do đó, người có cái nhìn ngạc nhiên và ngây ngất luôn phó thác cho Tình Yêu của Chúa... Trong lúc thịnh vượng, họ thốt lên lời ca chúc tụng tri ân đã đành, mà đứng trước thất bại, khổ đau, mất mát, họ vẫn có thể nhìn ra dấu ấn Tình Yêu của Chúa.

Trích:Lẽ sống




Read more...

Món Quà Của Con Cáo

0 comments

Hãy tận tình giúp đỡ những người đang gặp khó khăn, những kẻ đang vấp ngã: hãy giơ cánh tay thân thiện kéo họ ra khỏi những vũng bùn nhơ, thay vì đi nói xấu hay xét đoán và kết án họ. 

giúp đỡ, tận tâm, khó khăn, nói xấu, ket an
Một câu chuyện giả tưởng thuật lại như sau:

Khi Chúa Giáng Sinh, các thú vật đều tới mừng Chúa. Mỗi con đều dâng Chúa chút quà: Chị bò cái dâng sữa. Cậu khỉ biếu Chúa mấy trái nho.

Chú sóc nâu bé nhỏ tình nguyện ở lại làm đồ chơi cho Chúa.
Chúa Hài Ðồng vui vẻ nhận tất cả. Ðang lúc các thú vật quây quần bên Chúa thì chàng cáo xuất hiện. Các thú vật đều ghét cáo, vì hắn ta gian manh quỷ quyệt... Chúng chặn không cho cáo đến gần Chúa và tự hỏi: Không biết cáo định âm mưu gì.


Cáo nói: Tôi đến dâng lễ vật cho Chúa. Nhưng chẳng thấy cáo mang theo lễ vật nào. Chúa ra hiệu cho cáo vào. Quỳ bên Chúa Hài Ðồng chàng cáo thì thầm dâng lên Chúa lòng quỷ quyệt của mình.

Thú vật đều bỡ ngỡ: Dâng gì kì cục vậy! Trái lai cáo ta vui cười hớn hở, còn Chúa đặt hai tay trên đầu cáo tỏ dấu ưng thuận chúc lành. Xưa nay cáo sung sướng nhờ sự quỷ quyệt của mình, bây giờ dâng cho Chúa rồi, nó sẽ phải kiếm ăn cực nhọc với tấm lòng lương thiện. Chàng cáo đã dâng nhiều hơn hết mọi con vật.
***+***
Hẳn chúng ta cũng nhớ câu chuyện "Người phụ nữ ngoại tình" trong tin Mừng: Một khi đã phạm tội, bà bị những người xung quanh kết án có thể gọi là "chung thân".Hình như bà bị xã hội khắc vào má hai chữ "ngoại tình" không thể nào tẩy xóa được. Giống như chú cáo trong câu chuyện trên: Ðã gian manh quỷ quyệt thì mọi thú đều không thể tưởng tượng cáo có thể thay đổi.

Nhưng với sự xuất hiện và hoạt động của Chúa Giêsu, mọi đổi thay đều có thể xảy ra. Con cáo có thể bỏ tính manh mum xảo trá để làm ăn lương thiện. Qua bao thế hệ, câu nói của Chúa Giêsu: "Tôi cũng thế, tôi không kết tội chị. Vậy chị hãy ra về và từ nay đừng phạm tội nữa" đã giúp đổi đen thành trắng nhiều cuộc đời.

Chúng ta hãy tập đừng vội xét đoán và nhất là đừng bao giờ kết án ai. Trái lại hãy cho nhau những cơ hội mới để mọi người có thể canh tân cuộc sống.

Tiếp đến, hãy tận tình giúp đỡ những người đang gặp khó khăn, những kẻ đang vấp ngã: hãy giơ cánh tay thân thiện kéo họ ra khỏi những vũng bùn nhơ, thay vì đi nói xấu hay xét đoán và kết án họ.

Trích:Lẽ sống

Read more...