Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

TỘI NẶNG TỘI NHẸ

0 comments
Hai người nọ rủ nhau đến với một bậc thầy nổi tiếng thánh thiện để xin lời khuyên bảo. Gặp được thầy, cả hai cùng thưa: “Chúng tôi đã làm những điều sai trái, và bây giờ lương tâm chúng tôi cắn rứt. Xin ngài dạy cho chúng tôi biết phải làm gì để nhận được ơn thứ tha.”

“Các anh đã làm gì?” - vị thầy hỏi. 

“Tôi đã phạm một tội rất nặng” – người thứ nhất trả lời.

Người thứ hai thưa: “Tôi đã làm vô số điều sai quấy. Song tất cả đều là những chuyện lặt vặt, chẳng có chi quan trọng.”

“Các anh hãy đi và đem lại đây một hòn đá cho mỗi điều sai trái mà các anh đã làm” – vị thầy bảo.

Hai người quay đi. Lát sau, người thứ nhất khệnh khạng vác đến một tảng  đá to bự, đặt xuống, thở hổn hển. Người thứ hai thì tươi cười nhún nhẩy đem đến một túi đầy nhóc những viên sỏi con con.

“Nào” – vị thầy đằng hắng – “Bây giờ các anh hãy mang trả chúng lại đúng y chỗ cũ của chúng.”

Người thứ nhất lại khệnh khạng vác tảng đá lên vai, đem đến đặt  đúng y chỗ mà mình đã lấy. Nhưng người thứ hai chỉ nhớ được có vài chỗ để trả lại những viên sỏi nhỏ của mình, còn phần lớn số sỏi trong túi, anh ta không thể nhớ chính xác anh đã lượm ở đâu. Anh quay lại với vị thầy, phàn nàn rằng công việc quá khó khăn.

Bấy giờ, thầy giải thích: “Tội lỗi cũng giống như sỏi đá. Khi bạn phạm một tội trọng, tội ấy sẽ đè nặng lương tâm bạn tựa như tảng đá to kềnh kia. Và nếu bạn thành tâm thống hối, bạn sẽ được thứ tha và gánh nặng ấy sẽ được trút khỏi bạn. Còn nếu bạn thường xuyên làm những điều sai trái lặt vặt, bạn không cảm thấy bị đè nặng lương tâm, và do đó cũng khó cảm thấy cần thống hối – nghĩa là bạn vẫn ở trong tội. Vì thế, tránh tội nhẹ và tránh tội trọng, cả hai việc đó  cũng quan trọng như nhau.”

 

Tác giả Lê Công Đức, Lm.
Theo :Ngụ ngôn bốn mùa

0 comments :

Đăng nhận xét