Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

LOÀI HOA ĐẸP NHẤT

10 comments
Một ngày nọ, Gió Ác đi qua một khu rừng nơi mà các loài cây đang tranh luận với nhau xem loài nào xứng đáng trở thành vua của muôn loài. Cây nào cũng có những cái riêng của mình mà chẳng loài nào khác có được nên chúng cứ nhất nhất cho rằng chỉ có mình mới xứng đáng. Chẳng loài nào chịu loài nào, thấy Gió đi qua chúng bèn nhờ Gió phân xử.
- Gió ơi, gió đi muôn nơi, gió thấy mọi điều. Gió hãy nói xem trong chúng tôi loài nào xứng đáng làm vua của mọi loài được không?

- Loài cây các ngươi chẳng phải có sống cả đời thì cũng chỉ là để ra hoa, kết quả đấy thôi. Bây giờ ta sẽ đuổi hết mây đi để trời không mưa nữa. Trong các ngươi loài nào sống sót và ra hoa được cho tới khi trời mưa sẽ trở thành vua của mọi loài cây
Không có mưa thì làm sao mà sống nổi chứ nói gì đến ra hoa. Nhưng cái danh vua của muôn loài làm cho lũ cây trở nên mù quáng.
- Được, chúng tôi đồng ý
Gió cười lạnh lùng rồi bay đi, nó đuổi hết mây ra khỏi khu rừng. Chẳng còn mây che bớt nắng, những cái cây ngày ngày bị mặt trời thiêu đốt, những cái lá xanh tươi cháy bạc vì nắng, những cành nhỏ khô quắt chẳng còn một chút nhựa sống. Cả khu rừng vốn xanh tươi là vậy, chẳng mấy chốc xác xơ hoang tàn.
"Gió ơi hãy làm ơn đem mây tới, hãy làm mưa đi, chúng tôi không chịu nổi nữa rồi" - Những cái cây đang hấp hối cố sức kêu lên khi thấy Gió
"Không, chúng tôi vẫn chịu được" - những cái cây khác dù yêu ớt nhưng cũng cố sức kêu lên."Phải tìm ra được vua của muôn loài"

Gió lại cười lạnh lùng rồi bay đi, mang theo lũ lá khô và mạng sống của không ít những cái cây ngu ngốc. Mặt trời trên cao ngày ngày vẫn thiêu đốt khu rừng. Cũng chẳng một đám mây nào có thể bay tới để có được một cơn mưa. Lũ cây giờ đã hối hận lắm nhưng chẳng thể làm gì ngoài kêu than và khóc lóc nhưng làm sao thay đổi được định mệnh nghiệt ngã rằng cái chết đang đến với chúng, ngày một gần hơn. Thời gian cứ trôi đi như thế, chẳng ai còn có thể nhận ra được khu rừng ngày xưa nữa. Bây giờ nó đã trở thành một hoang mạc khô cằn.

Ngày Gió trở lại, nó bay khắp nơi, mang những nắm cát bụi phủ lên thân xác của những cái cây ngu ngốc giờ chỉ còn là những cành khô vô hồn
"Này thì thích làm vua này, lũ cây ngu ngốc" vừa bay Gió vừa cười nhạo. Bất chợt nó khựng lại, như không tin vào mắt mình nữa. Gió chợt thấy giữa hoang mạc khô cằn vẫn còn sự sống. Không, còn hơn cả sự sống, đó là hai cái cây nhỏ bé và cả hai đều đang có hoa. Một loài với cái thân mọng nước và những cái gai đâm ra tua tủa. Trên thân nó, những bông hoa bé nhỏ và xinh đẹp thật trái ngược với những cái gai sắc nhọn. Còn loài cây thứ hai kia, Gió cũng không biết nó là loài gì, chỉ thấy những bông hoa của nó như mọc ra từ đá sỏi.
- Không thể nào! Làm sao các ngươi có thể sống được!
- Ngươi thấy không ta vẫn sống đấy thôi. Ngươi có thấy những cái gai gẫy gập trên thân ta không, để sống sót và ra được hoa ta đã phải chịu bao nhiêu đau đớn và cũng làm đau không biết bao nhiêu loài khác đấy. Chỉ có ta mới xứng đáng làm vua của muôn loài cây. Ta là Xương Rồng
Gió nhìn sang loài cây có những bông hoa như mọc ra từ đá sỏi nhưng nó chỉ im lặng không nói gì
- Phải các ngươi đã sống sót và ra hoa nhưng cả hai đều làm được ta biết chọn loài nào làm vua đây. Ngươi còn nhớ lời ta đã nói chứ, các ngươi phải sống sót và ra hoa cho tới khi trời mưa. Ta sẽ làm mưa nếu các ngươi loài nào còn sống được sau cơn mưa này sẽ làm vua của mọi loài cây
- Bao khổ cực ta đều chịu được, có lẽ nào ta lại không chịu nổi một cơn mưa
Xương Rồng nói rồi nhìn sang cái cây bé nhỏ bên cạnh vẫn đang im lặng. Trong cuộc chiến cuối cùng này nó hoàn toàn có khả năng giành phần thắng.

Gió Ác lạnh lùng cười rồi bay đi. Nó bay đi rất xa gom mây về, những đám mây nặng trĩu những nước bị dồn lại đen kịt cả bầu trời. Đêm đó trời mưa to lắm, những hạt mưa bị Gió Ác thổi bay như những mũi tên quất vào hai cái cây. Những đá, những sỏi cũng bị nó cuốn tung lên như muốn chôn vùi hai cái cây tội nghiệp "Chúng mày muốn thắng sao? Chỉ có cái chết và sự hủy diệt mới chiến thắng muôn loài. Khi ta mang nó tới ta mới là người chiến thắng" Gió Ác cười lên ghê rợn.
Sáng sớm hôm sau, khi Mặt Trời bắt đầu nhô lên, Gió Ác quay lại nơi hai cái cây. Đúng như nó nghĩ, Xương Rồng ngã gục và đã chết, những bông hoa của nó hôm qua giờ cũng chẳng còn hình dạng. Cái cây bé nhỏ cũng chịu chung số phận.
- Các người thấy không, cuối cùng thì chỉ có cái chết là chiến thắng tất cả, ta mang nó tới và ta mới là kẻ chiến thắng.
Gió Ác nhìn hai cái xác cây rồi định bay đi
- Không ngươi thua rồi
Mặt Trời bỗng trả lời nó và rọi tia nắng đầu tiền xuống chỗ cái cây nhỏ bé.
- Cái cây nhỏ bé chẳng cần biết mình sống được bao lâu, dù khó khăn thế nào thì mỗi ngày qua nó đều chắt chiu từng chút nhựa sống, tạo nên những chiếc lá như những cánh hoa. Ngươi thấy không? Bản thân nó đã là một bông hoa rồi. Ngươi có thể giết được nó nhưng có chắc rằng nó đã chết?

Tia nắng sớm chiếu sáng những cánh Hoa Đá, nơi mà Gió Ác giờ mới nhận ra rằng rất nhiều mầm cây non đang từ đó tiếp tục sinh sôi...

****************
Fiat Thu Oanh sưu tầm

10 comments :

Nguyễn Anh Duy nói...

Đầu năm chán quá ae ơi :(

Hố khô nói...

Ngọn lửa nhỏ à! Mình hiểu cái vĩ đại là cái vĩ đại trong cái dình dị! Hãy sống, và sống bình dị, đời thương, đơn giản thôi, nhưng với tất cả niềm yêu thương.
Hôm nay mình buồn quá! Không ai thèm nói chuyện với mình cả. Buồn và cô đơn.
Cái hố khô không bao giờ cho phép chính nó được buồn vì cái cô đơn. Vì nó luôn nghĩ cô đơn với nó là một niềm hãnh diện.
Nó luôn tự hào với cái cô đơn rất riêng của nó!
Nhưng rồi nó thấy rất vui, rất vui, vui vô cùng khi nó nói và có người trã lời.
Cố nghe, vì một tấm lòng bác ái, cố phóng cho nó vài từ.
Nó biết ngoài cuộc sống không ai dù cố để nghe nó nói cả.
Dù nó khô, nhưng nó muốn được trò chuyện lắm! Nó muốn được nghe! Nó muốn được trã lời!
Nhưng chẳng bao giờ nó để ý nghe người khác nói cả!
Mà như thế cũng không phải! Những chủ đề người khác nói rất nhiều người muốn nói và muốn nghe!
Những chủ đề nó nói không ai muốn nói và cũng chẳng ai muốn nghe cả!
Bây giờ nó mới cảm thấy buồn vì cô đơn. Nhất là những khi cái lý tưởng của nó không được nuôi giữ trong từng giây.
Hắn cần thuốc lá, rất nhiều thuốc lá! Hắn nghe lại nhạc không lời bài "Chị tôi", mơ màng và tưởng tượng về đâu đó hình ảnh trong bài "Chợ chiều", những con người đã cùng hắn lăn lộn trong những ngày tháng bôn ba như thứ bụi bặm, bị coi thường trên những con đường Thành phố Sài Gòn.
Và hắn cảm giác hắn đã tìm lại được một chút gì đó con người của chính hắn.
Hắn là một cái hố, và còn là một cái hố khô!

Ngọn lửa nhỏ nói...

NAD : người iu ăn chocolata của anh chàng khác ư ?

Ngọn lửa nhỏ nói...

Ôi Hố khô, sao lại thảm não dzậy chớ, vui lên đi nào

Hố khô nói...

He he! He he He....

Ngọn lửa nhỏ nói...

Bài của Oanh đang là "hot" của tuần. Bravo.............

Tình khúc sang thu nói...

Hố Khô: Em cũng thích nghe bài Chị tôi. ^^
Anh Thọ: vui ghê!

Ngọn lửa nhỏ nói...

Ố ô, Oanh đang có mặt

Hố khô nói...

Ngày 16, hôm nay đã là 26. Xin lỗi nghen bạn "Tình khúc sang thu" - TKST. Hôm nay mình mới đọc lại bài này!
Nếu TKST là con trai, thích bài "Chị tôi" thì tốt; chứ nếu TKST là con gái, mà thích bài "Chị tôi" thì khó sống với cuộc đời này TKST ạ!Nhất là nếu TKST đi lĩnh vực kinh tế.
Cao đẹp thay một người phụ nữ mang trong tim một niềm vị tha, bác ái, bao dung. Sống vì và được với những cái đó thì tốt đẹp biết bao. Nhưng đôi lúc cuộc đời không trao cho những cái tốt đẹp cái "quả" xứng đáng!
Rất quý, rất mừng,nhưng cũng rất lo khi một người con gái mang trong mình cái "bác ái"!

Thu Oanh Nguyễn Thị nói...

Đôi khi người ta cho đi không chờ nhận lại, và TKST comment để thỏa mãn cái sự muốn chia sẻ của mình thành ra chẳng buồn khi nhận đc cm chậm hay ko nhận lại đc cm... "dưng" mà, thấy vui khi đọc cm của HK. TKST là con gái, sắp lấy chồng... và chồng sắp lấy TKST hiểu TKST là một người sâu quá đỗi nên đã yêu thương đủ cho TKST hạnh phúc vì TKST là con gái. ^^ Cảm ơn HK vì đã hiểu, đồng cảm rằng, giữ cái tâm lớn để sống ở cuộc đời này thật quá khó khăn! ^^

Đăng nhận xét