Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

ĐỘC ÁC VÀ GIẢ DỐI

2 comments
Đến bây giờ Độc Ác và Giả Dối vẫn cố xuất hiện trên đời với nhiều hình hài khác nhau
nhưng ở nơi nào còn những tình cảm chân thành ,
 những yêu thương của con người
thì chúng đều phải tan biến hết.

Ngày xửa ngày xưa ở một khu rừng nọ , có một gia đình khỉ sống với nhau rất hạnh phúc trên một cái cây cổ thụ. Ngày ngày khỉ bố mẹ vào rừng kiếm quả, khỉ con ở nhà trông nhà. Do còn nhỏ nên bố mẹ chú không cho chú đi chơi xa , dặn chỉ được chơi trên cây và đặc biệt không được xuống dưới gốc cây nơi mà theo lời bố mẹ chú là rất nguy hiểm.


Chú khỉ lớn dần lên , sự tò mò về cái gốc cây cũng lớn dần. Rồi một ngày trong khi chuyền cành chú vô tình trượt tay và bị rơi xuống đất , chú thấy dưới cái gốc cây là một hốc lớn tối om. Chú vẫn nhớ như in lời bố mẹ dặn "nếu ngã xuống thì phải trèo lại lên cây ngay" nhưng cái hốc kia làm chú tò mò quá. Chẳng điều khiển nổi chân mình nữa, chú từng bước, từng bước lại gần cái hốc cây rồi nén nỗi lo sợ trong lòng chú ghé mắt nhìn vào, thấy một cái hộp nhỏ phát ra những ánh sáng thật đẹp thế là chú liền với lấy nó và mở ra. Một đám mây đen bay ra và trong phút chốc nó ngưng tụ lại thành một hình hài gớm ghiếc. Nó cất tiếng cười thật ghê rợn rồi chỉ vào chú khi đang run lên vì sợ nói :

- Ngươi biết ta là ai không ? Ha ha ha ! Ta là Độc Ác đây , bao nhiêu năm nay ta bị loài khỉ nhà ngươi lừa nhốt vào cái hộp này. Nay để trả ơn ngươi đã giải thoát cho ta ta sẽ lấy đi tất cả những gì mà ngươi cho là quý giá nhất. Nào ! hãy trả lời ta ! Cái gì là quý giá nhất đối với ngươi ?

Khỉ con lo sợ lắm . Nó chợt nhớ tới ngôi nhà bố mẹ nó khó nhọc dựng lên , rồi nhớ tới đống quả mà bố mẹ nó ngày ngày phải đi thật xa nhặt nhạnh để giành cho mùa đông. Nó nghĩ với gia đình nó đó là 2 thứ quý giá nhất . Nghĩ vậy nó nuốt nước miếng rồi ngước lên trả lời Độc Ác :

- Dạ đó là cái giường ạ , ngày ngày cháu ngủ trên đó

Khỉ con ngây thơ nghĩ rằng Độc Ác sẽ tin và chỉ lấy đi cái giường của nó. Vừa nói đến đó thì một tiếng cười ghê sợ nữa lại vang lên từ phía sau Độc Ác, nhưng khác với hình dạng Độc Ác thì kẻ này trông không hề gớm ghiếc

- Ha ha ngươi tưởng có thể đánh lừa được ta sao ? Ta là Giả Dối đây , một đứa nhóc như ngươi thì làm sao biết Giả Dối và Độc Ác luôn đi cùng nhau chứ ! Và với ta thì mọi lời nói dối đều vô ích. Có phải ngươi đang run lên vì sợ khi nghĩ tới cảnh ngôi nhà và số quả dự trữ sẽ bị lấy mất không ?!

Giả Dối nói tới đó rồi quay sang nhìn Độc Ác cười nham hiểm . Khỉ con vội nhìn lên cái cây và điều mà nó lo sợ đã đến - trước mắt nó ngôi nhà từ từ biến mất, số quả dự trữ vì thế mà rơi xuống , chỉ lạ hễ chạm đất là chúng cũng biến mất. Khỉ con đau khổ khi nghĩ vì mình mà gia đình giờ ko còn chỗ để che mưa nắng cũng chẳng còn gì để sống qua mùa đông sắp tới , chỉ vì nó không nghe lời bố mẹ , nó tuyệt vọng chỉ biết khóc nấc lên ... Đúng lúc đó thì khỉ bố mẹ về. Vốn được họ hàng nhà khỉ giao cho trọng trách trông giữ cái hộp nhốt Độc Ác ở gốc cây này, chúng từng ngày mong khỉ con lớn để có thể kể cho con nghe nhưng giờ đây khi thấy cái hộp mở toang , chúng chỉ biết thật vọng kêu lên "Trời ơi ! con tôi đá làm gì thế này !? " Nghe hết câu chuyện khỉ con kể trong nước mắt, ngước lên tán cây trước đây vốn là ngôi nhà ấm cúng của mình chúng chỉ biết ôm nhau khóc ...

... Độc Ác lại cười lên ghê rợn rồi hỏi :
- Nào ! hãy trả lời ta , với các ngươi còn điều gì là quý giá nhất !?
Khỉ bố chợt như nhớ ra điều gì mắt nó sáng lên, mặt bỗng đanh lại và cương quyết. Nó trả lời :

- Với ta tình yêu thương của vợ con ta với ta mới là thứ quan trọng và đáng giá nhất , và ngươi chỉ có thể lấy đc của ta của cải vật chất chứ tình cảm đó thì ngươi ko bao giờ lấy đi được
Khỉ vợ nghe chồng nói vậy cũng như chợt tỉnh . Nó dõng dạc trả lời :
- Đúng thế đấy Độc Ác , với ta tình cảm vợ chồng , mẹ con mới là thứ quý giá nhất và ngươi không bao giờ động vào nó được đâu

Rồi nó quay sang bảo khỉ con "còn con nữa , nín khóc đi con , có phải thứ quý giá nhất với con chính là tình yêu thương với bố mẹ phải không ?"

Khỉ con đưa tay quệt nước mắt , nó thấy mình bỗng nhiên chẳng còn chút sợ sệt gì .

-Phải đấy đồ Độc Ác và Giả Dối , thứ quý giá nhất của ta chính là tỉnh yêu thương của mọi ngươi trong gia đình ta các ngươi không thể lấy nó đc đâu!

Độc Ác bống rùng mình vì nó biết khi không thể làm điều ác được nữa nó sẽ không thể tồn tại được. Nó quay sang nhìn Giả Dối như cầu mong điều gia đình khỉ nói không phải là sự thật . Nhưng không , Giả Dối oằn mình rồi biến thành một làn khói tan ra - nơi nào sự thật thống trị thì nơi đó không có chỗ cho nó tồn tại . Độc Ác hét lên kinh hoàng rồi thấy thân mình hắn cũng từ từ tan biến ...

Gia đình khỉ lại ôm nhau khóc nhưng là những giọt nước mắt của hạnh phúc , khỉ con ngây thơ hỏi khỉ bố :

- Bố ơi thế nhà và hoa quả của chúng ta phải làm sao để lấy lại được
Bố nó mỉn cười trả lời :
- Cái đó không quan trọng con ạ , chỉ cần chúng ta luôn là một gia đình và yêu thương nhau thì lúc nào chúng ta cũng có thể tạo nên một ngôi nhà mới
-------------------------------------
Đến bây giờ Độc Ác và Giả Dối vẫn cố xuất hiện trên đời với nhiều hình hài khác nhau nhưng ở nơi nào còn những tình cảm chân thành , những yêu thương của con người thì chúng đều phải tan biến hết


Sưu tầm của bạn Fiat Thu Oanh

2 comments :

Hố khô nói...

Đúng là có một sự đối nghịch rất lớn trong tư tưởng của cái hố khô với Ngọn lửa nhỏ.
Nhưng sự đối nghịch đó không hề là một sự mâu thuẫn về bản chất.
Cảm ơn! Không thể dùng cái "độc ác" để chiến thắng cái độc ác, vì khi đó, cái độc ác đã chiến thắng hiễn nhiên là đang tồn tại. Chỉ có lòng nhân ái, sự yêu thương mới làm tan biến cái độc ác.
Nhưng: mục đích và phương tiện là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Hố khô nói...

Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

Đăng nhận xét