Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Cầu Xin Và Cảm Tạ

1 comments
Một đường dây cho những kẻ cầu xin và một đường dây dành cho những lời cám ơn. Và người ta sẽ thấy một đường điện thoại luôn luôn bận rộn. Trong khi đường dây kia thỉnh thoảng mới được dùng đến như một chuyện ngụ ngôn kia thuật lại như sau:

hoa, nấm, cây nấm, ban mai, giọt sương, long lanh
Hai Thiên thần được sai xuống trần gian, mỗi vị mang theo một chiếc giỏ. Họ chia tay nhau để đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đến nhà các người giàu có cũng như những kẻ nghèo khổ, thăm các trẻ em cầu nguyện tại tư gia cũng như tất cả nam phụ lão ấu cầu nguyện tại các nhà thờ.

Sau một thời gian, hai Thiên thần gặp nhau đúng thời điểm đã hẹn để trở về trời. Chiếc giỏ của một thiên thần nặng như chì, còn chiếc giỏ của Thiên Thần kia có vẻ nhẹ như đựng toàn bông gòn.

"Ông mang gì mà nặng thế?", một Thiên Thần hỏi. Thiên Thần mang giỏ nặng trả lời: "Tôi được sai đến để thu nhận tất cả những lời cầu xin của nhân loại. Còn ông, cái giỏ của ông xem ra nhẹ nhàng thế?".

"À, tôi được sai đến để góp nhặt những lời cám ơn Thiên Chúa vì những ơn lành Ngài luôn ban cho họ".

***+***

Sự thật về hai cái cân nặng nhẹ của những lời cầu xin và những lời cám ơn trên cũng được bài Tin Mừng về 10 người phong hủi được Chúa Giêsu chữa lành bệnh thuật lại như sau: Một trong bọn họ thấy mình được làm sạch, bèn quay trở lại lớn tiếng ngợi khen Thiên Chúa, rồi đến sấp mình dưới chân Chúa Giêsu và tạ ơn Người. Mà người ấy lại là người xứ Samaria. Nhưng Chúa Giêsu phán rằng: "Chớ thì không phải cả 10 người được làm sạch sao? Còn 9 người kia đâu? Sao không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa mà chỉ có người ngoại bang này?".

Ðể sống trọn lời Chúa, ước gì cuộc sống chúng ta được diễn ra hằng ngày theo lời khuyên sau đây: Hãy chỗi dậy với tâm hồn thư thái và hãy tạ ơn cho một ngày mới mình được yêu thương.

Sưu tầm

1 comments :

Hố khô nói...

Thọ nè! Cái hố khô nó ngu lắm. Nó chạy lăn tăn, chạy bơ phờ; rồi nó chạy về Ngọn lửa nhỏ. Một cảm giác nhẹ nhỏm, thanh thản, ấm áp trong tâm hồn. Hắn vẫn giữ nhiều niềm ray rứt, nhưng hắn thấy cuộc sống thật nhẹ nhàng và êm ả.
Rồi hắn mới thấy đâu là cái chân giá trị thật sự.
Hắn thấy quý tôn giáo vô cùng. Hắn thấy quý những con người theo đạo.
Hắn sẽ học, sẽ nghe, sẽ suy ngẫm về những điều mà tôn giáo, và những con người theo đạo mang lại. Hắn sẽ học lấy cái: chân, thiện, mỹ của tôn giáo.
Nhưng hắn không thể "theo tôn giáo" được!
Không được!
Cảm ơn vì sự ấm áp mà thế giới của các bạn đã dành cho tôi!

Đăng nhận xét